Một trong những bài học quan trọng được Kinh thánh
lập đi lập lại nhiều lần đó là từ bỏ. Đây là một điều kiện, một đòi hỏi khó khăn nhưng rất cần thiết cho những
ai tin theo Chúa và muốn được vào Nước trời.
Trong Cựu ước, Thiên Chúa đã nhiều lần sai các ngôn sứ
đi kêu gọi dân
của Người từ bỏ sự thờ phượng thần ngoại giáo, từ bỏ cuộc sống bất chính, lầm
lạc và tội lỗi, ăn năn quay trở về với Chúa thì sẽ được Người che chở, cứu
thoát khỏi bị xâm lăng và được giải thoái khỏi cuộc sống lưu đày đau khổ, lầm
than. Nhưng dân Do thái, dân riêng của
Chúa, vì lòng cứng cỏi và chai đá, cho nên nhiều lần, đã phải chịu cảnh nô lệ,
sống trong khổ cực và lầm than. Trong
bài đọc 1 trích sách khôn ngoan hôm nay, Chúa kêu gọi dân chúng hãy từ bỏ cuộc
sống theo ý riêng mình, khôn ngoan nghe và sống thánh ý Chúa thì sẽ được bình
an và cứu rỗi.
Khôn ngoan là một nhân đức mà ai cũng khao khát và
tìm kiếm. Người Ki-tô hữu khôn ngoan
muốn có đời sống đạo đức, tốt lành, ngay thẳng, muốn sống trong an bình, có sức
mạnh và ơn lành, thì biết tìm đến Chúa và sống lời Người dạy. Hay muốn trở thành những Ki-tô hữu chính đáng
và đích thực, chúng ta phải tìm thánh ý của Chúa và can đảm sống lời Chúa dạy.
Trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu tuyên bố với
dân chúng đang đi theo Người trên con đường lên Giê-ru-sa-lem: “Nếu ai đến với Ta mà không bỏ cha mẹ, vợ con
anh chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ Ta. Còn ai không vác
thập giá mình mà theo Ta, thì không thể làm môn đệ Ta.” Chắc chắn từ bỏ và vác thập giá là những điều
thật khó hiểu và là một thách đố lớn đối với mỗi người chúng ta hôm nay, mặc dù
chúng ta đã là những Kitô hữu, môn đệ của Chúa. Nhiều người cho rằng Chúa Giêsu
nói những lời trên đây là chỉ nói với dân chúng ngày xưa, hay với những người
đi tu như linh mục hay tu sĩ ngày nay thôi.
Nhưng không phải hoàn toàn như thế, vì Chúa cũng muốn dạy mọi người
chúng ta hôm nay, bài học về cách sống để trở thành người Ki-tô hữu và môn đệ
đích thực của Người.
Trước tiên về bài học từ bỏ. Chúng ta thấy Chúa
Giêsu tuyên bố vấn đề từ bỏ này rõ ràng, thẳng thắn và không úp mở. Nhiều người tự hỏi rằng từ bỏ như Chúa Giêsu đòi hỏi
làm sao mà sống được? Làm sao tránh được
tiếng bất hiếu, vô tình hay vô nghĩa? Vậy
thì phải hiểu lời Chúa dạy như thế nào?
Và tại sao muốn trở thành Ki-tô hữu và môn đệ chính đáng thì phải từ bỏ?
Qua cách nói “Cha mẹ, vợ
con, anh chị em”, ý Chúa muốn nói tới những người thân thuộc trong gia đình;
còn qua chữ “mạng sống”, ý Chúa muốn đề cập tới những gì thân thiết nhất của
mình.
Chúng ta biết chắc chắn Chúa không coi nhẹ những liên hệ gia đình và
mạng sống. Ở đây chúng ta phải hiểu cho đúng ý
nghĩa. Chúa không bảo chúng ta phải từ bỏ
những thứ vừa kể trên một cách vô lý, mà là từ bỏ nếu như chúng làm bận vướng,
ngăn trở cho việc đi theo Chúa và cho hạnh phúc Nước trời. Gia đình là tốt, mạng sống là cần. Yêu thương và gắn bó với gia đình và tha thiết
với mạng sống không có gì là xấu cả. Tuy nhiên bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy
2 thứ đó trở thành sự ngăn cản chúng ta sống đức tin, sống Lời Chúa, hay cám dỗ
chúng ta phạm tội, nhất là lôi cuốn, xúi dục chúng ta xa Chúa, hay bất cứ khi
nào Chúa soi sáng cho ta thấy như vậy, thì người Ki-tô hữu, môn đệ phải can đảm
từ bỏ. Từ bỏ mạng sống, từ bỏ
những cái thân thiết, gần gũi thì khó khăn hơn.
Những sự thân thiết mà Chúa dạy chúng ta phải từ bỏ ở đây là những thói
hư, tật xấu như gian tham và nghiện ngập.
Khó khăn nhất là từ bỏ sự tự ái, ích kỷ, lười biếng, cứng cỏi và lạnh
nhạt. Nhìn vào đời sống, chúng ta hãy tự
hỏi chính mình phải từ bỏ điều gì để trở thành người Ki-tô hữu chân chính và
đích thực của Chúa?
Bài
học thứ hai là vác thập giá. Tại sao đi
theo Chúa phải vác thập giá? Trước hết,
chúng ta nhận biết vì yêu thương và muốn cứu chuộc chúng ta, Chúa đã vâng lời
và khiêm nhường xuống trần, sinh ra trong cảnh nghèo hèn và trở thành con người
như chúng ta. Chúa đã hy sinh sống đơn
sơ và khó khăn để rao giảng Tin mừng tình yêu và hạnh phúc Nước trời trước những
sự thiếu thốn, dù phải chịu những sự khinh thường, chê bai và chống đối của dân
chúng. Cuối cùng, Chúa đã chịu đánh đòn,
phải vác và chết trên thập giá vì và cho chúng ta. Đó là con đường Chúa đã đi
và cũng là con đường mà chúng ta phải đi, con đường thập giá, để có thể tiến
đến sự vinh quang phục sinh như Chúa đã đến.
Do đó thập giá mà Chúa đề cập tới và muốn chúng ta vác, để đi theo Người
là: sẵn sàng và vui mừng chịu đau khổ, thiệt thòi, có lòng bác ái, quảng đại,
biết quên mình, và có tấm lòng hy sinh để phục vụ tha nhân vì đức tin, vì Tin
mừng và vì Chúa, và để xây dựng Nước Chúa.
Chúng
ta phải từ bỏ và vác thập giá vì sao? Vì
cuộc sống Ki-tô hữu của chúng ta khác với cuộc sống của người không có đức tin,
không có đạo hay vô thần. Chúng ta thấy
có những người muốn đi theo Chúa, nhưng lại muốn theo sống ý
riêng của mình. Có người tự xưng là Ki-tô
hữu, nhưng không sống theo hay nghịch lại với giáo huấn Tin mừng của Chúa. Cũng có người tự xưng là có đạo, nhưng không
sống theo đạo, sống ích kỷ, không tham gia, hy sinh, đóng góp. Sống như thế
thì cũng chỉ là đánh mất bản thân, niềm tin và nhất là hạnh phúc Nước trời mà
thôi. Xin Chúa nâng đở và củng cố đức tin, ban sức
mạnh để chúng ta thành tâm sống lời khôn ngoan Chúa dạy, từ bỏ những điều không đẹp lòng Chúa,
can đảm trở thành những môn đệ, Ki-tô hữu đích thực làm sáng danh Chúa đời này,
và hưởng hạnh phúc Nước Trời ngày sau.
Lm. Chánh xứ
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét