Qua
các bài Kinh thánh tuần này, chúng ta có thể nhận ra rõ ràng Chúa dạy chúng ta
một nhân đức quan trọng và cần thiết cho cuộc sống Ki-tô hữu, đó là nhân đức
khiêm nhường. Ngược lại với nhân đức
khiêm nhường là tội kiêu căng hay kiêu ngạo, là tội nặng nhất trong 7 mối tội
đầu, tiếng Mỹ gọi là Deadly sin.
Tội
kiêu ngạo là căn nguyên của những tội khác, và cũng là một thứ tội mà con người
dễ mắc nhất. Chúng ta biết tội kiêu ngạo
làm hại chúng ta nhiều cách, và gây ra cho chúng ta nhiều cái đau và ngượng
ngùng. Tội kiêu ngạo cản ngăn chúng ta
sống đức tin, và làm mất sự liên hệ giữa chúng ta với Chúa và với tha nhân.
Nhưng
trước khi chúng ta tìm hiểu sâu sa về đức tính khiêm nhường, chúng ta nên phân
biệt ý nghĩa của sự kiêu ngạo và hãnh diện.
Có những sự hãnh diện rất tốt đặt trên nền tảng sự thật, như chúng ta
những người Việt Công giáo hãnh diện về ngôi thánh đường mới sắp xây, hay những
tài năng mà chúng ta có hay những thành quả mà chúng ta đạt được trong cuộc
sống. Hãnh diện lành mạnh là khi chúng
ta nhận ra rằng những thành công và những gì chúng ta đạt được là do sự hỗ trợ
hay giúp đỡ của người khác. Còn khi Chúa
ban cho người nào đó những tài năng thí dụ như hát hay, hay có năng khiếu hay
có tài về một phương diện gì đó, mà chúng ta từ chối không nhận những năng
khiếu đó và nói: “Tôi không biết hay tôi không làm được” thì người đó không có
sự khiêm nhường đúng hay giả vờ hạ mình xuống cố ý để người khác nâng mình
lên.
Còn
kiêu ngạo là sự tôn sùng bản thân hay tự ái quá đáng, là một sự tự phụ, tự nâng
mình cao hơn, cho mình là hay hơn, tốt hơn hay quan trọng hơn chính bản năng
của mình. Chúng ta có thể cho rằng sự kiêu ngạo bắt đầu từ cha mẹ tổ tông đã
nghe lời Satan cám dỗ làm điều Thiên Chúa cấm để trở nên bằng Chúa.
Có
một nhà triết học đã nói: “Mỗi con người đều muốn mình là Chúa. Chỉ có một ít người thú nhận là không thể trở
thành được.” Cho nên, đối với người tự
cao, kiêu ngạo Thiên Chúa là người mà họ cạnh tranh, không phải là người mà họ
phải tôn thờ, vâng lời và yêu mến.
Trong
Tin mừng, Chúa dạy chúng ta nhân đức khiêm nhường: “Ai hạ mình xuống sẽ được
nâng lên.” Vậy thế nào là khiêm nhường
đích thực để chúng ta sống như ý Chúa muốn? Phải chăng khi dạy nhân đức này, Chúa có ý dạy
một mưu kế, một sự lừa dối hay một mánh lới, hay giả vờ hạ mình xuống để được
tôn lên? Hay ngồi ở cuối hay xa xa, để
được chú ý hay mời lên trên? Câu trả lời
chắc chắn là không. Chúa biết rõ con
người chúng ta, và Chúa không dạy chúng ta lừa dối hay dạy chúng ta một mánh khoé,
vì như vậy đi ngược lại với giáo huấn và sứ mệnh của Người. Và Chúa cũng không
dạy chúng ta tự hạ mình xuống với chủ ý là để được chú ý, để được mời lên hay
để kiếm tiếng tăm, danh vọng cho chính mình.
Đức
khiêm nhường mà Chúa dạy chúng ta hôm nay cũng không có nghĩa là một hình thức
an phận, hay hạ thấp bản thân để trốn
trách nhiệm, bổn phận là một Ki-tô hữu, là một giáo dân, là một chi thể
trong Thân Thể Chúa Ki-tô. Tôi tin chắc
chắc đó không phải là đức khiêm nhường mà Chúa muốn dạy chúng ta. Đức khiêm nhường mà Chúa dạy chúng ta là, thứ
nhất, thành tâm nhìn nhận giá trị đích thực của mình, là những người được Chúa
tạo dựng nên, được Chúa yêu thương và cứu chuộc. Thứ hai, là nhận biết qua Bí tích Thánh tẩy,
được Chúa chọn vào làm “Dân Riêng”, trở thành một chi thể trong Thân Thể Chúa
Ki-tô. Và thứ ba thực sự biết mình, biết những ưu điểm cũng như khuyết điểm, và nhất là
nhận ra những ơn lành hồn xác Chúa ban. Vì thế “sự hạ mình xuống” có nghĩa là
khiêm nhường chân thành , sốt sắng tôn thờ Chúa, có lòng bác ái, quảng đại và
hy sinh sử dụng những ơn lành để phục vụ Chúa, xây dựng Giáo hội, giáo xứ, Thân
Thể Chúa Ki-tô, và nhất là khiêm nhường sửa đổi những khuyết điểm như người thợ
máy chui xuống gầm xe để sửa những bộ phận hư nơi khó thấy khó tìm, để cho cái
xe chạy tốt lại, cho cuộc sống tốt đẹp lại.
Trong
cuốn “Rèn luyện nhân cách” tác
giả Hoàng Xuân Việt đã viết như sau: “Người khiêm nhường không phải là người tự
ti mặc cảm, thu hẹp, thiếu tự tin, khinh rẻ mình một cách vô lý đến nỗi không
sử dụng tài năng của mình. Người khiêm
tốn là người sáng suốt nhìn nhận mình có khuyết điểm, có ưu điểm và khôn ngoan
xử dụng ưu điểm để làm đẹp xã hội.”
Đối
với người Kitô hữu chúng ta, đức khiêm nhường không những là một nhân đức quan
trọng mà còn là một điều kiện cần thiết, cần phải có, để được vào tham dự bàn
tiệc Nước Trời. Chúng ta biết sống trong
xã hội này đức khiêm nhường là một đức tính khó học, khó thực hành bởi vì thứ
nhất là trong con người chúng ta đầy tự ái, và thứ hai là sự tự cao, chúng ta luôn
bị cám dỗ, như con rắn ma quỉ ngày xưa cám dỗ tổ tiên là ông Adong và bà Eva, muốn
đưa mình lên chứ không muốn hạ mình xuống. Cho nên, chúng ta phải sống như thế nào? Chúng ta phải năng chạy đến với Chúa Giêsu và
học cùng Người. Khiêm nhường có nghĩa là
trở nên giống như Chúa Giêsu như Người đã nói: “Hãy học cùng ta vì Ta hiền lành
và khiêm nhường trong lòng.” Khiêm
nhường có nghĩa là trở nên giống như Chúa Giêsu như khi Người nói: “Ta đến không
phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và ban mạng sống mình làm giá cứu chuộc
cho nhiều người.” Khiêm nhường có nghĩa
là sống như Chúa Kitô đã sống, đó là không phải chỉ sống cho chính mình nhưng
còn cho người khác, như Chúa Giêsu đã sống, sử dụng, để làm sáng danh Chúa và
hữu ích cho tha nhân.
Đức
khiêm nhường quả thực không chỉ là đức tính cần thiết cho đời sống hiện tại của
Kitô hữu mà còn là chìa khóa mở cánh cửa Nước Trời.
Lm. Chánh xứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét