Tro là những gì còn lại sau ngọn lửa thiêu,
sau khi lửa tắt, xét về khía cạnh con người, tro là những gì còn lại sau khi
con người chết bị phân rã. Tro gắn liền với những gì là vô giá trị, gắn liền với
tính mỏng manh của con người” Sớm nở tối tàn. Biểu hiện của tro bụi là tính phù
vân của thế giới đang qua đi.
Theo Thánh Kinh từ tro bụi ấy, những tưởng
là mong manh vô giá trị lại là dấu chỉ linh thiêng của con người, từ bụi tro
con người được dựng nên và được lãnh nhận khí thở. Ngày thiên Chúa làm nên con
người từ bụi đất, ngày ấy mở ra một huyền nhiệm mới của thân bụi tro. Bụi tro
hoá thành người, một tro bụi linh thiêng bước vào cõi thế của ngày tinh khôi.
Tro bụi ấy đến rồi đi, để rồi giữa đi và đến, tro bụi hoá kiếp linh thiêng còn
mãi hồn linh buớc vào cõi sống. Loài tro bụi nhiệm mầu, loài tro bụi tội lỗi và
một tro bụi ăn năn.
Tro bụi nhiệm mầu: Biết yêu thương và được
yêu thương.
Huyền nhiệm của ngày sáng thế, Thiên Chúa
đã làm nên mọi sự, để rồi hoàn tất công trình ấy, “Thiên Chúa sáng tạo con
người theo hình ảnh mình, Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên
Chúa, Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ”[1].
Tro bụi được Thiên Chúa yêu thương để rồi không còn là tro bụi của hư không.
Tình yêu đã làm tro bụi thức dậy từ bụi đất: “Đức Chúa là Thiên Chúa lấy bụi từ
đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ mũi, và con người trở nên một sinh
vật”[2].
Một sinh vật nhiệm màu được yêu thương và
biết thương yêu: “Con người nói: "Phen này, đây là xương bởi xương tôi,
thịt bởi thịt tôi! Nàng sẽ được gọi là đàn bà, vì đã được rút từ đàn ông
ra."[3].
Tình yêu biến đổi thân phận, từ tro bụi hoá
thành con người mang trái tim, một tro bụi biết ngỏ lời và sống tình yêu để
thân phận bụi tro ấy từ nay hiện hữu. Tình yêu của những ngày đầu chưa hề vương
tội lỗi như một tình yêu của những ngày tinh khôi, của những ngày mộng mơ, tình
yêu ấy chưa có giận hờn, ghen oán.
Thiếu một chút cay, ít một chất đắng, kém
một chất nồng, có lẽ tình yêu cũng thiếu nhiều hương vị. Nếu tình yêu ấy không
có Eva, như tình yêu không có hương vị, mãi mãi Adam trong mối tình đơn độc,
một tình yêu vị kỷ, một tình yêu héo gầy và chỉ mong mãi là tro bụi. Eva đã đến
và họ bước vào đời nhau, và cũng ngày ấy, bắt đầu có những cám dỗ họ dẵm lên
đời nhau. Từ ấy, trái cấm được truyền tay để đi hết vòng thân phận và để có lúc
hát vào dòng đời một “cát bụi tuyệt vời”, giống như Bùi Giáng có lần đã viết:
“Ngày sẽ hết, tôi sẽ không ở lại; tôi sẽ đi và không biết đi đâu; tôi sẽ tiếc
thương trần gian này mãi mãi; bởi nơi đây tôi sống đủ vui sầu”.
Là Tro Bụi, nhưng là một Tro Bụi tuyệt vời,
một loài tro còn lại sau những tàn phá mà không phôi pha, một tro bụi không tàn
lụi, là tro bụi bước vào cõi linh thiêng. Tro bụi của những tỵ hiềm, ghen ghét,
dục vọng sẽ bị đốt cháy để những gì còn lại là ánh sáng.
Và ngày ánh sáng của tro bụi đã chỗi dậy từ
những cánh đồng xương khô và kìa những tro bụi nay khuôn đúc lại trong ngày cứu
rỗi. Tro bụi mỏng manh mặc lấy chiều dầy của ân sủng, bụi tàn tro mặc lấy sự sống
trường tồn. Tro không là để gió cuốn đi, không là để thẩm thấu vào đất sau những
cơn mưa, những loài tro của một thời đã hóa kiếp thân thể và tro ấy trở thành một
huyền nhiệm của cuộc sống.
Giới thiệu về một bụi tro này là giới thiệu
về màu nhiệm của tro tàn ấy. Người ta sẽ mãi mãi thấy rằng tro đã trở thành mạng
sống và mạng sống ấy trường tồn dầu rằng có ngày đã nằm yên trong lòng đất chờ đợi.
Tất cả sứ điệp của loài tro ấy chỉ muốn nói
lên một điều và chỉ một điều duy nhất: Con người được sinh ra để sống và sống dồi
dào trong Đấng Cứu Độ, chứ không phải là để chết.
Thôi ta cứ hãy bước vào huyền nhiệm của
tro, để tro bụi bước vào cõi thiêng của sự sống. Và hôm nay, nhận tro trên đầu
trên trán để ghi nhớ một điều: “Tro bụi bước vào đời linh thiêng”.
L.m Giuse Hoàng Kim Toan
[1] St 1, 27
[2] St 2, 7
[3] St 2, 23
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét