Xuân đã về, Tết đang ở rất gần. Con Gà đã vỗ cánh và đang gáy vang
khắp quê hương Việt Nam. Dù vui hay buồn, lòng người rất khác. Và mọi thứ lại tái
khởi đầu…
Khởi đầu rồi kết thúc, đó là quy luật tự nhiên. Mỗi năm qua đi là
dịp để chúng ta nhìn lại một năm qua để rút ra những kinh nghiệm – cả ưu và
khuyết điểm, nhờ đó mà cố gắng thêm để hữu ích cho chính mình và người khác.
Thật khó để học hết các bài-học-đời, nhưng vấn đề là chúng ta có cố gắng học
hay không.
Ngày đầu năm, dù Tết dương lịch hay Tết âm lịch, là ngày cả thế
giới ước nguyện một nền hòa bình đích thực. Ước muốn hòa bình mà người ta chỉ
ước muốn cho mình, nếu người ta cũng ước muốn cho người khác thì người ta đâu
có gây hấn, tranh chấp, khủng bố, hận thù, hoặc khích bác nhau. Mâu thuẫn quá
chăng? Chiến tranh vẫn xảy ra ở nhiều nơi, kẻ yếu vẫn chịu nhiều bất công! Chắc
chắn một điều: “Không có Công lý,
không có Hòa bình – No Justice, no Peace”.
“Vinh
danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm” (Lc 2:14). Lời ca đó được các
thiên thần hát vang trong đêm Con Thiên Chúa giáng sinh, và Thiên Chúa luôn rất
muốn như vậy. Tuy nhiên, chúng ta chưa thiện tâm nên chúng ta chưa được bình
an, chưa có hòa bình đích thực. Quả thật, Thánh Phaolô đã nói: “Thiên Chúa nhất định là Đấng chân thật,
còn mọi người đều giả dối” (Rm 3:4). Vì chúng ta giả dối, lừa lọc
nhau, kèn cựa nhau, thế nên chúng ta bất an nhiều thứ!
Cánh chim bồ câu vẫn vắng bóng trên bầu trời nhiều nơi: Gia đình,
giáo xứ, dòng tu, hội đoàn, đất nước,… Vắng bóng bồ câu vì bồ câu chưa thấy có
những cành lá xanh biếc yêu thương, và chưa có chỗ đậu an toàn. Thật đáng báo
động, vì Thánh Phaolô nói rõ: “Mầu
nhiệm của sự gian ác đang hoành hành” (2 Tx 2:7).
Cuộc đời tưởng dài mà ngắn ngủi lắm, như một thoáng qua mà
thôi: “Thời gian thấm thoát thoi
đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai” (ca dao Việt Nam). Còn trẻ tuổi,
nhưng cố NS Y Vân đã cảm nhận được “sáu mươi năm cuộc đời”. Như một lời tiên
tri, ông đã qua đời ở tuổi đó. Kinh Thánh nói: “Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất
rồi” (Tv 90:10). Thế thôi, chẳng bao nhiêu! Vả lại, sinh ký – tử quy. Thiên
luật là vậy, và Thiên Chúa đã ra lệnh: “Hỡi
người trần thế, trở về cát bụi đi!” (Tv 90:3). Cuộc đời ngắn ngủi như đóa
phù dung sớm nở tối tàn mà sao chúng ta không tận dụng để yêu thương nhau, tha
thứ cho nhau? Ghen ghét và hận thù nhau có lợi gì?
Tình yêu rất cần thiết. Chúa Giêsu dạy: “Anh em hãy yêu
thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13:34; Ga 15:12). Yêu thương rất
có lợi, vì “lòng yêu thương che phủ muôn vàn tội lỗi” (1 Pr 4:8). Thánh Phaolô
cũng nhắn nhủ: “Hãy tỉnh thức, hãy
đứng vững trong đức tin, hãy sống cho đáng bậc nam nhi và ăn ở kiên
cường. Hãy làm mọi sự vì đức ái” (1 Cr 16:13). Thánh Phaolô “lưu ý”
nam giới, nhưng không phải vì thế mà nữ giới cứ “vô tư”. Vấn đề là Đức Ái, là
yêu thương, là thương xót, ai cũng phải thể hiện, nhờ đó mới có được sự hòa
bình đích thực – trong tâm hồn, tại gia đình, ngoài xã hội, trên thế giới.
ĐGH Phanxicô thật tuyệt vời khi dám thẳng thắn giống như
Chúa: “Thiên Chúa là Đấng không vị
nể ai, nhưng cứ theo công việc mỗi người mà xét xử” (1 Pr 1:17). Thật vậy,
sáng ngày 22-12-2014, khi mọi người chuẩn bị đón mừng Chúa giáng sinh, ngay tại
Hội trường Clementê ở Vatican, ĐGH Phanxicô đã gặp gỡ giáo triều Rôma để ôn lại
hoạt động trong năm qua cũng như gởi lời chúc mừng Giáng sinh đến các thành
viên trong giáo triều gồm các giám mục và linh mục phụ trách cho các Thánh bộ,
Văn phòng, Tòa án,… Nhưng đặc biệt là ngài đã liệt kê 15 căn bệnh trầm kha
của giáo sĩ cần chữa trị ngay. Chúng ta đừng nghĩ là ngài nói các giáo sĩ của
giáo triều, mà là tất cả mọi người, cách riêng là các giáo sĩ, riêng hơn nữa là
các giáo sĩ tại Việt Nam.
Đây là các bệnh trầm kha của giáo sĩ mà “bác sĩ” GH Phanxicô đã
“chẩn đoán” được:
1. BỆNH ẢO TƯỞNG
Chính ảo tưởng mà ngỡ mình là “bất diệt”, “miễn nhiễm” hay “rất
cần thiết”. Thế nên họ làm lơ việc kiểm điểm mỗi ngày. ĐGH Phanxicô gọi đó
là bệnh của người giàu, tưởng mình bất tử (x. Lc 12:13-21). Bệnh này thường
phát sinh từ việcham mê quyền bính, từ chủ thuyết “tự yêu mình” (narcissism),
say mê hình ảnh của mình, không nhìn thấy Chúa nơi người khác, đặc biệt là
những người yếu đuối và túng thiếu nhất. Thuốc chữa bệnh dịch này là ơn thánh,
ơn cảm thấy mình tội lỗi và chân nhận: “Chúng
tôi chỉ là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi chỉ làm những gì chúng tôi phải làm”
(Lc 17:10).
2. HỘI CHỨNG MÁT-TA (Marthaism)
Đó là những người quá bận tâm đến công việc, chìm đắm trong công
việc, lơ là với phần tốt là lắng nghe Chúa Giêsu dạy (x. Lc 10 :38). Chúa
Giêsu đã kêu gọi các môn đệ “nghỉ ngơi đôi chút” (Mc 6:31), thiếu nghỉ ngơi sẽ
dẫn tới tình trạng căng thẳng và dao động. Thời gian nghỉ ngơi cần thiết đối
với các trách nhiệm, cần phải sống thanh thản để dành thời gian cho người thân,
nghỉ ngơi để bồi bổ tinh thần và thể xác. Trong sách Giảng Viên, Cô-hê-lét đã nói: “Mọi việc điều có thời” (Gv 3:1-15).
3. BỆNH XƠ CỨNG TINH THẦN
Đó là những người có tâm hồn chai đá, “cứng đầu cứng cổ” (Cv
7:51-6), bệnh “bàn giấy”, quan liêu, mất sự thanh thản nội tâm, mất sức sinh
động và sáng tạo, nặng về thủ tục và pháp lý chứ không còn là “người của Thiên
Chúa” nữa (x. Dt 3:12). Họ đánh mất “tâm tình của Chúa Giêsu” (x. Pl 2:5-11),
vì thế mà tâm hồn họ trở nên khô cằn, không còn biết mến Chúa và yêu người vô
điều kiện (x. Mt 22:23-40).
4. BỆNH ÔM ĐỒM
Lên kế hoạch tông đồ rất tỉ mỉ và sắp xếp rất chi tiết, y như một
kế toán viên hay một con buôn. Chuẩn bị mọi sự là điều tốt và cần thiết, nhưng
đừng bao giờ tưởng mình làm hết mọi chuyện, không để cho Chúa Thánh Thần tự do
hoạt động. Chính Thánh Thần mới là Đấng hành động chính, quảng đại hơn mọi kế
hoạch của con người (x. Ga 3:8). Thiên tài cũng chỉ giỏi một hoặc vài lĩnh vưc,
không phải cứ thiên tài là biết hết mọi thứ, làm được tất cả. Thánh Thần mới là
làn gió mát, Đấng khơi nguồn sáng tạo.
5. BỆNH HỢP TÁC KÉM
Khi các chi thể đánh mất sự hiệp thông với nhau thì thân thể cũng
mất đi sự hài hòa và chừng mực của mình, nó biến thành “ban nhạc chỉ tạo ra
những tiếng ồn”, vì các nhạc công không còn ăn ý với nhau, không sống tinh thần
hiệp thông và đồng đội. Khi chân không thể nói là không cần nhau, kể cả cái đầu
cũng vậy thôi: “Phaolô trồng,
A-pô-lô tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho lớn lên” (1 Cr 3:6).
6. BỆNH ALZHEIMER TINH THẦN
Bệnh này khiến người ta quên lịch sử cứu độ, lịch sử cá nhân đối
với Chúa, quên mối tình đầu (x. Kh 2:4). Tiến trình này làm suy thoái dần dần
khả năng tinh thần, tạo nên tình trạng tật nguyền trầm, làm mất khả năng tự
quyết, sống lệ thuộc vào những quan niệm do tưởng tượng. Đó là những người
không còn nhớ cuộc gặp gỡ ban đầu với Chúa, không còn cảm thức trong cuộc sống,
chỉ bám vào “thời hiện tại” với các đam mê của mình, họ trở nên nô lệ các thần
tượng mà chính tay họ nắn nên.
7. BỆNH HÁO DANH
Vẻ bề ngoài, màu áo và danh hiệu trở thành đối tượng ưu tiên, họ
quên lời Thánh Phaolô: “Anh em đừng
làm gì vì cạnh tranh hay háo danh, nhưng mỗi người với tất cả sự khiêm tốn, hãy
coi người khác hơn mình. Mỗi người đừng tìm tư lợi, nhưng hãy tìm lợi ích cho
người khác” (Pl 2:1-4). Đó là căn bệnh khiến người ta giả dối và sống theo
“thần bí” giả hiệu, một kiểu “tu kín” giả tạo. Thánh Phaolô đã định nghĩa họ là
“những kẻ thù của Thập Giá Chúa Kitô” và “hư hỏng” (x. Pl 3:18-19).
8. BỆNH TÂM THẦN PHÂN LIỆT
Đó là bệnh của những người sống hai mặt, giả hình, tầm thường, dần
dần bị trống rỗng tinh thần mà các văn bằng tiến sĩ hoặc bằng cấp khác không
thể lấp đầy được. Bệnh này thường xảy ra nơi những người bỏ việc mục vụ, chỉ
giới hạn vào những công việc bàn giấy, không va chạm thực tế, không tiếp xúc
với những con người cụ thể. Họ tự tạo một thế giới hai mặt, họ dạy người ta nhưng
sống kiểu khác và sống phóng đãng. Việc hoán cải là điều rất cần thiết và không
thể thiếu được đối với căn bệnh trầm kha này (x. Lc 15:11-32).
9. BỆNH NÓI HÀNH
Bệnh này thường bắt đầu bằng những cuộc chuyện trò, nó làm cho con
người trở thành kẻ “gieo rắc cỏ lùng” (như Satan), và trong nhiều trường hợp,
họ trở thành kẻ “giết người không vấy máu”, giết hại danh thơm tiếng tốt của
linh mục đoàn và anh em cùng dòng tu. Đó là bệnh của những kẻ hèn nhát, không
dám nói thẳng, chỉ nói sau lưng. Thánh Phaolô đã cảnh báo: “Anh em hãy làm mọi sự mà đừng lẩm bẩm,
không do dự, để không có gì đáng trách và tinh tuyền” (Pl 2:14-18).
10. BỆNH THẦN THÁNH HÓA
Đó là bệnh của những kẻ a dua, xu nịnh Bề trên, hy vọng tìm chút
ân huệ. Họ là kẻ tham lam, cơ hội, tôn vinh con người chứ không tôn vinh Thiên
Chúa (x. Mt 23:8-12). Khi phục vụ, họ chỉ nghĩ đến tư lợi. Họ là kẻ bủn xỉn,
nhỏ nhặt, cau có, hành động vị kỷ (x. Gl 5:16-25). Bệnh này có thể xảy ra với
cả Bề trên khi họ chiêu dụ vài cộng tác viên chịu phục tùng, trung thành, lệ
thuộc, nhưng hậu quả chỉ là sự đồng lõa.
11. BỆNH DỬNG DƯNG
Đó là khi người ta chỉ nghĩ đến mình và thiếu sự thành thật trong
mối quan hệ chân thành với nhau. Người giỏi không mang kiến thức của mình để
phục vụ người yếu kém hơn, người học được kiến thức nhưng chỉ giữ riêng cho
mình chứ không tích cực chia sẻ cho người khác. Họ là người ghen tương, tinh
ranh, cảm thấy vui mừng khi thấy người khác gục ngã, thay vì khích lệ và nâng
người khác đứng lên.
12. BỆNH LÀM BỘ
Đó là người cộc cằn và hung dữ. Để tỏ ra mình đạo mạo, họ làm bộ
mặt rầu rĩ, khắt khe khi xử sự với người khác – nhất là những người lớp dưới.
Họ luôn cứng nhắc, lỗ mãng và kiêu hãnh. Thật ra sự nghiêm khắc chỉ nhằm che
đậy một tâm hồn bi quan, sợ hãi và bất an. Công tác tông đồ đòi buộc sự nhã
nhặn, thanh thản, nhiệt thành và vui tươi, mang niền niềm vui đến nơi mình phục
vụ. Một con tim đầy tràn Thiên Chúa là một con tim hạnh phúc, chiếu tỏa và làm
lan rộng niềm vui cho tất cả những người quanh mình, người khác sẽ nhận thấy
ngay điều đó. Đừng đánh mất sự vui tươi, tính hài hước, và phải viết tự phê
phán chính mình. Một chút hài hước thật lòng là điều tốt biết bao! Rất lợi ích.
Hãy ghi nhớ câu nói của Thánh Thomas More: “Tôi cầu nguyện hằng ngày và nó mang lại lợi ích cho tôi”.
13. BỆNH VƠ VÉT
Làm việc tông đồ nhưng tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng cách vơ
vét của cải vật chất, không phải vì cần thiết mà chỉ vì để cảm thấy an toàn.
Trong thực tế, của cải không thể mang theo mình vì “khăn liệm không có túi”, và
mọi kho tàng vật chất của chúng ta không bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống,
trái lại nó càng làm cho người ta thêm nặng nề và chậm chạp hơn. Với họ, Chúa
lặp lại: “Ngươi bảo: nay tôi giầu có, đã
đầy đủ của cải rồi, tôi chẳng cần gì nữa. Nhưng ngươi không biết mình là kẻ bất
hạnh, khốn nạn, một kẻ nghèo, mù lòa và trần trụi… Vậy ngươi hãy nhiệt thành và
hoán cải!” (Kh 3:17-19).
14. BỆNH KHÉP KÍN
Đó chính là dạng phe cánh, bè phái. Việc lôi kéo, quy tụ lập nhóm
để thuộc về nhau coi còn quan trọng hơn thuộc về Thân Mình Chúa Kitô. Căn bệnh
này khởi đi từ những ý hướng tốt, nhưng với thời gian nó trở nên xấu, biến
thành “ung thư”, đe dọa sự hài hòa nơi Thân Mình Chúa Kitô, gây nên bao gương
mù, nhất là cho những anh em mới bước vào đời tu. Bè nhóm là mối nguy hiểm
nhất, là sự ác đánh từ bên trong, như Chúa Kitô đã nói: “Nước nào chia rẽ bên trong thì nó sẽ tự tàn
lụi” (Lc 11:17).
15. BỆNH TRỤC LỢI
Khi công tác tông đồ biến việc phục vụ thành quyền lực, rồi quyền
lực trở nên thứ hàng hóa để kiếm chác lợi lộc trần gian và củng cố quyền hành. Đó
là bệnh của những người tìm cách gia tăng vô độ quyền lực và để đạt được mục
tiêu đó. Họ vu khống, mạ lỵ và làm mất thanh danh người khác, thậm chí đưa lên
cả báo chí. Thường thì chính họ muốn biểu dương và chứng tỏ mình có khả năng
hơn người khác. Căn bệnh này cũng gây hại rất nhiều cho Thân Mình Đức Kitô, vì
nó đưa người ta tới chỗ biện minh việc sử dụng bất kỳ phương tiện nào để đạt
được mục đích, thường là nhân danh công lý và sự minh bạch. Có một linh mục đã
gọi các ký giả đến để kể cho họ (điều mà linh mục này bịa đặt) về những chuyện
riêng tư của các linh mục khác và của giáo dân. Linh mục ấy chỉ muốn được xuất
hiện trên trang nhất của báo chí, và như thế cảm thấy mình có quyền hành và hấp
dẫn, tạo ra bao đau khổ cho người khác và cho chính Giáo Hội. Ngày nay người ta
muốn nổi tiếng bằng cách tạo xì-căng-đan!
Nếu nghiêm túc xét mình và tự chẩn đoán, có lẽ ai cũng mắc một
hoặc vài chứng bệnh trầm kha mà ĐGH Phanxicô liệt kê. Vấn đề là chúng ta có
chịu điều trị hay không. Dạng bệnh trầm kha như ung thư thì phải hóa trị hoặc
xạ trị, đau nhức lắm, nhưng “thuốc đắng mới đã tật”, không thể có cách chọn lựa
khác, nếu không thì… “chết” thôi!
Ca dao Việt Nam có câu: “Thài
lài mọc giữa bờ sông, tuy không xanh tốt nhưng tông thài lài”. Cách nói của
ca dao nhẹ nhàng mà thâm thúy, nhức buốt lắm!
Một năm mới lại khởi đầu, một hành trình dài lại bắt đầu. Gọi là
dài nhưng nào có dài gì, quay đi quay lại đã thấy cuối năm, và lại sắp một khởi
đầu mới. Cứ thế, cứ thế,… Có bệnh thì phải chữa trị, thời gian điều trị có thể
dài hoặc ngắn, tùy loại bệnh và tùy mức độ bệnh nặng hay nhẹ, nhưng vấn đề là
PHẢI CHỮA, càng sớm càng tốt!
Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân
hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm. Xin rửa con sạch hết
lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy. Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi
lầm cứ ám ảnh ngày đêm (Tv 51:3-5).
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét