Nơi đó lâu nay vẫn được gọi là thành phố
buồn. Một thành phố không có những ồn ào của cuộc vui, không có những
tiếng nhạc xập xình, không có những cãi vã, bon chen. Một thành phố
chẳng ai muốn vào, vì chẳng có gì hấp dẫn, không có gì bắt mắt, không có
gì làm cho người ta thấy hứng khởi. Một thành phố được bao trùm bởi sự
im lặng đến khủng khiếp, đến kinh người. Cũng có những hàng cây, những
con đường nhỏ,
nhưng phần lớn chỉ là cỏ dại phủ xanh, bụi đường hoà vào không khí. Nơi ấy buồn thật vì chẳng nghe được tiếng cười. Tiếng cười mà phát lên từ nơi ấy càng khiến người ta thêm hoảng hốt. Thành phố ấy đượm màu thê lương vì đó là nơi chẳng ai muốn đến dù họ biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ được đưa vào đây, bất lực nằm trong những miếng gỗ lạnh tanh, vây quanh là những tiếng khóc sầu buồn ai oán.
nhưng phần lớn chỉ là cỏ dại phủ xanh, bụi đường hoà vào không khí. Nơi ấy buồn thật vì chẳng nghe được tiếng cười. Tiếng cười mà phát lên từ nơi ấy càng khiến người ta thêm hoảng hốt. Thành phố ấy đượm màu thê lương vì đó là nơi chẳng ai muốn đến dù họ biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ được đưa vào đây, bất lực nằm trong những miếng gỗ lạnh tanh, vây quanh là những tiếng khóc sầu buồn ai oán.
Chỉ cần
dạo bước một vòng quanh nghĩa trang, ta sẽ thấy cuộc đời này thật phong
phú. Bước vào nơi đấy, người ta bỗng thấy mình nhỏ lại giữa dòng đời,
giữa cuộc sống, giữa lịch sử dài đằng đẵng của kiếp nhân sinh. Những tấm
hình, những cái tên được khắc trên bia mộ như hiển hiện trước mắt ta
biết bao sự sống đã từng tồn tại nhưng bây giờ đã tan biến mất đi. Có
những người đã về với lòng đất hàng chục hay thậm chí hàng trăm năm
trước. Họ đã sinh ra và chết đi khi nào? Có những ngôi mộ tồn tại từ lâu
lắm rồi, ngay cả cái tên cũng không còn rõ nét.
Có những chỏm đất nhô
lên, ta thậm chí không thể biết rằng nó chỉ đơn thuần là khối đất hay là
một ngôi mộ của ai đó bị thời gian làm cho phôi phai. Lớp cỏ xanh cho
ta thấy sự phũ phàng của cuộc sống. Nhành hoa dại gợi lên nét buồn thăm
thẳm không tên. Mùi khói nhang như đưa ta vào cõi vô thường lạc lõng.
Dưới
những ngôi mộ kia chỉ là những bộ xương trắng, đang dần mục nát, hoà
quyện vào lớp đất tối đen. Nơi thành phố buồn này, đâu phải chỉ có người
nghèo nàn, người xấu xí, người già cả, người bệnh tật, người vô danh
tiểu tốt. Cái chết đến với tất cả mọi người, không phân biệt tuổi tác,
sức khoẻ, chủng tộc, địa vị, giới tính… Sự phong phú của cuộc đời rốt
cuộc lại đưa dẫn con người đến một cái đích chung: cái chết. Cái chết
chẳng chừa ai, nó không sợ cường quyền, nó không nhận hối lộ, nó không
mềm lòng trước lời kêu xin. Nó thích đến với ai thì đến, khi đang ngủ,
khi đang đi xe, khi đang đi chơi, khi ăn uống, khi vui cười, khi đang
mơn mởn tuổi xuân, khi đang ở đỉnh cao danh vọng… chứ không nhất thiết
phải là người già cả, đầu bạc trắng phong sương. Ai biết được, những
người nằm kia đã từng giàu có thế nào, xinh đẹp ra sao… Giờ đây, cả núi
vàng cũng không thể ban cho họ sự sống, cả tỷ người hâm mộ cũng chẳng
thể cứu họ khi cái chết vẫy chào. Thế đấy, con người mãi mãi chỉ là một
loài thụ tạo nhỏ nhoi, chẳng bao giờ có thể thoát ra được sự kiềm hãm
của thời gian, gắng gượng cho lắm rồi cũng chỉ nằm gọn trong vài tất đất
nơi thành phố buồn này thôi.
Ta thường
gọi người chết là những người đã lìa thế. Người ta cầu mong cho họ được
an nghỉ thiên thu. Họ lìa thế giới này để đến một nơi an nghỉ. Nghĩa
trang yên ắng, vì nơi đây, người ta hệt như đang nằm ngủ, sau một chặng
đường dài gian nan của cuộc sống. Khi người ta nhắm mắt xuôi tay, ấy là
khi người ta chìm vào một giấc ngủ say, tận hưởng khoảng không yên bình,
thanh thản, xa lánh hết tất cả những tranh giành, cấu xé của nhân gian.
Họ bước vào thế giới mới, bỏ lại đằng sau mọi bám víu vô nghĩa. Mặc ai
cứ tiếp tục nổi chìm với thế sự ngoài kia, họ chẳng còn bận tâm dòm ngó
nữa, chỉ nằm im nơi đây, tận hưởng cái yên bình khi tách mình ra khỏi
mọi ảo tưởng, những cuộc chạy đua. Khi đã ngủ rồi, người ta thấy thời
gian như ngừng trôi, chỉ một thoáng thôi mà đã bao nhiêu năm trôi qua.
Về với cõi bình an thì một năm, hai năm, trăm năm hay nghìn năm, tất cả
đều như nhau. Nhắm mắt lại rồi, người ta đi vào sự “thiên thu” có nghĩa
là như thế.
Đã đành,
đây là nơi của sự xa cách, của chia tay, của giọt nước mắt và tiếng khóc
than. Nhưng với niềm tin, tôi thấy thành phố này chẳng buồn tí nào. Tất
cả mọi con người nơi đây như đang nằm ngủ. Sự im ắng là để không làm
phiền đến họ, là để họ có thể nghe được tiếng “ầu ơ” của Thiên Chúa,
người mẹ hiền đang vỗ về cho giấc ngủ ấy thêm bình yên, thêm ấm áp. Nơi
mảnh đất có vẻ u ám và đáng sợ này, mọi người như trở về về với sự nhỏ
bé, bất lực của mình, nhưng hơn hết là về với tuổi thơ, về với vòng tay
Mẹ, về với những gì là thân thương và ấm cúng nhất. Sẽ chẳng còn gì là
xa cách, cũng chẳng có gì là sợ hãi khi người ta có một niềm tin mạnh mẽ
và một niềm hy vọng vững vàng vào Đấng có thể cứu mình khỏi cái chết.
Những người nằm kia, họ không bị xoá sổ khỏi sự hiện hữu, không trở về
với hư vô, không tan biến đi giữa cuộc đời. Họ chỉ đang nằm nghỉ, đang
an giấc và đang chờ được đánh thức dậy để hợp đoàn trở lại với tất cả
anh chị em yêu dấu của mình trong ngôi nhà của Cha.
Niềm tin
Kitô giáo không bao giờ mang đến cho người ta nỗi buồn. Chẳng có thành
phố nào là thành phố buồn đối với người đặt trọn cuộc đời mình, số phận
mình, sự sinh tồn của mình nơi Chúa Tể của sự sống. Người ta “nhắm mắt”
lại chính là để mở mắt ra mà đón chào cái mới, chứng kiến Thiên Chúa
thực hiện một cuộc tạo dựng mới, tái cấu trúc lại tất cả bằng quyền năng
của Thánh Thần. Người ta “xuôi tay” chính là để không nắm giữ những gì
hư ảo nữa, nhờ đó mà có thể thanh thản ôm lấy chính Thiên Chúa, nguồn
cội hạnh phúc đời mình. “Nhắm mắt, xuôi tay” là đưa mình vào tư thế bị
động, để Thiên Chúa hoàn thành nơi mình công trình tạo dựng và cứu chuộc
đang còn dang dở, là biến mình thành trẻ thơ, trở về nằm gọn trong vòng
tay Thiên Chúa. Bình yên, thanh thản, hạnh phúc!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét