Ngày
4-9-2016 tới đây, Đức Giáo hoàng Phanxicô sẽ chủ sự nghi thức tuyên
phong hiển thánh cho Chân phước nữ tu Têrêxa Calcutta, được cả thế giới
quen gọi là Mẹ Têrêxa Calcutta. Trong khung cảnh Năm Thánh Lòng Thương
Xót, việc tuyên thánh này làm nổi bật khuôn mặt Mẹ Têrêxa như chứng nhân
của lòng thương xót. Chắc chắn có nhiều điều để nói về cuộc đời cũng
như những công việc của lòng thương xót mà Mẹ Têrêxa đã thực hiện, riêng
bài viết này chỉ muốn tập trung vào diễn văn của Mẹ Têrêxa khi lãnh
giải Nobel Hoà Bình ngày 10 tháng 12 năm 1979.
Sở dĩ như thế là vì khi
lãnh giải Nobel Hoà Bình, Mẹ Têrêxa được cả thế giới – chứ không chỉ
riêng người Công giáo – nhìn nhận và chiêm ngưỡng như chứng nhân sống
động của tình yêu và lòng thương xót; đồng thời, khi ngỏ lời trong dịp
này, Mẹ Têrêxa cũng không chỉ nói với người Công giáo nhưng với cả thế
giới, kể cả những nhà lãnh đạo thế giới. Chính vì thế, diễn văn này rất
cần được nghe lại và rút ra những bài học lớn cho đời sống làm người nói
chung và đời sống đức tin Kitô giáo nói riêng.
Lời cầu xin trở thành khí cụ bình an
Có lẽ
trong số những người lãnh giải Nobel Hoà Bình, chỉ có Mẹ Têrêxa Calcutta
bắt đầu bài diễn văn của mình bằng một lời cầu nguyện, hơn thế nữa, còn
mời mọi người cùng cầu nguyện. Mẹ đã bắt đầu thế này: “Kính thưa quý
vị, khi chúng ta quy tụ ở đây để tạ ơn Chúa về giải Nobel Hoà Bình, tôi
nghĩ rằng sẽ thật đẹp nếu chúng ta cùng cầu nguyện bằng Kinh Hoà Bình
của thánh Phanxicô Assisi. Chúng tôi vẫn đọc Kinh Hoà Bình mỗi ngày sau
khi rước lễ. Tôi tự hỏi không biết khi sáng tác lời kinh này cách nay
bốn hoặc năm trăm năm, thánh Phanxicô có phải đối diện với những khó
khăn như chúng ta đối diện ngày hôm nay không. Nhưng rõ ràng là lời kinh
này rất phù hợp với chúng ta. Vì thế, xin mời quý vị cùng đọc Kinh Hoà
Bình”.
Bằng
cách này, Mẹ Têrêxa đã làm nổi bật tầm quan trọng của việc cầu nguyện
trong những hoạt động bác ái và phục vụ của Mẹ. Nhờ cầu nguyện, Mẹ và
các nữ tu trong dòng mới có thể “phục vụ Chúa trong mọi người”, khám phá
sự hiện diện của Chúa nơi “những người nghèo nhất trong các người
nghèo”, những người bị bỏ rơi. Cũng vì thế, rất nhiều lần Mẹ Têrêxa nhấn
mạnh Mẹ và các chị em trong dòng không phải là những người làm công tác
xã hội nhưng là “những nhà chiêm niệm giữa lòng thế giới, những người
chạm đến Thân Mình Đức Kitô 24 giờ một ngày”. Lại chẳng phải là bài học
quý giá cho các Kitô hữu khi thực thi những việc của lòng thương xót hay
sao? Thiếu cầu nguyện, chúng ta có nguy cơ biến Giáo Hội thành một thứ
cơ quan từ thiện, dù hiệu quả đến mấy, chứ không phải là Thân Thể sống
động của Chúa Giêsu Kitô. Thiếu cầu nguyện, chúng ta còn có nguy cơ làm
việc bác ái vì những tính toán và động lực nào khác chứ không còn là
thực thi mệnh lệnh của Thầy chí thánh: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã
yêu thương các con”.
Lời
kinh mà Mẹ Têrêxa mời mọi người đọc bắt đầu bằng câu: “Lạy Chúa, xin
Chúa dùng con làm khí cụ bình an của Chúa”. Xin ơn bình an thì ai cũng
xin: bình an cho bản thân, gia đình, Giáo Hội, xã hội. Nhưng xin Chúa
làm cho mình trở thành khí cụ bình an thì xem ra không phổ biến lắm. Vì
thế, lời kinh này thay đổi cách nhìn của người môn đệ Chúa khi cầu
nguyện. Không chỉ là xin và đón nhận ơn bình an cách thụ động nhưng còn
là đón nhận một trách nhiệm, trở thành người xây đắp và kiến tạo bình an
trong môi trường mình đang sống.
Hơn thế
nữa, đây là “bình an của Chúa” chứ không phải bất cứ thứ bình an nào.
Đó là sự bình an của Đấng nói với các môn đệ: “Thầy để lại bình an cho
các con. Thầy ban cho các con bình an của Thầy”, rồi Người nói thêm,
“Thầy ban cho các con không theo kiểu thế gian” (Ga 14,27). Đó là sự
bình an của Đấng Phục sinh hiện đến giữa các môn đệ và nói “Bình an cho
các con”, đồng thời cho các ông xem tay và cạnh sườn, bàn tay có dấu
đinh và cạnh sườn bị đâm thâu (Ga 20,20). Đó là sự bình an sâu xa và bền
vững ngay giữa những thử thách gian nan, như sự tĩnh lặng của đáy đại
dương dẫu cho mặt biển dậy sóng.
Phá thai là hủy diệt bình an
Sứ điệp
kế tiếp Mẹ Têrêxa tha thiết gửi đến thế giới là vấn đề rất lớn và phổ
biến trong thế giới ngày nay: phá thai. Mẹ nói, “Tôi cảm nhận một điều
mà tôi muốn chia sẻ với tất cả quý vị: ngày nay kẻ hủy diệt hoà bình lớn
nhất chính là tiếng kêu khóc của những đứa trẻ vô tội không được sinh
ra. Bởi lẽ nếu một người mẹ có thể giết chết đứa con trong lòng dạ mình,
thì tại sao quý vị và tôi lại không thể giết nhau? Chúa nói trong Kinh
Thánh rằng cho dù người mẹ có quên con đi nữa thì Ta cũng không quên
ngươi, Ta đã khắc tên con trong lòng bàn tay Ta. Đúng là người mẹ khó
lòng quên con, ấy vậy mà ngày nay hằng triệu đứa trẻ bị giết chết ngay
trong lòng mẹ. Và chúng ta không nói gì hết. Trên báo chí hằng ngày quý
vị đọc tin tức về người này, người kia bị giết, nhưng không ai nói đến
hằng triệu đứa bé cũng ở trong lòng mẹ như quý vị và tôi từng ở, nhưng
rồi bị giết chết, và chúng ta không nói gì hết, cứ để mọi việc như thế.
Đối với tôi, những quốc gia hợp pháp hoá việc phá thai là những quốc gia
nghèo nhất. Họ sợ các cháu bé, họ sợ các thai nhi, và thai nhi đó phải
chết vì họ không muốn nuôi nấng, giáo dục thêm một đứa trẻ nữa”.
Rồi Mẹ
Têrêxa nài xin tha thiết: “Nhân danh các thai nhi nhỏ bé này, tôi nài
xin quý vị, vì chính thai nhi đã nhận ra sự hiện diện của Chúa Giêsu khi
Mẹ Maria đến thăm bà Elisabét. Như chúng ta đọc trong Phúc Âm, lúc Mẹ
Maria đến nhà bà Elisabét thì thai nhi trong lòng bà nhảy mừng vì cháu
nhận ra sự hiện diện của Hoàng tử bình an. Ngày nay cũng thế, chúng ta
hãy quyết tâm cứu lấy mọi thai nhi, cho chúng cơ hội được sinh ra. Hãy
chống lại việc phá thai bằng cách nhận nuôi các cháu bé. Hằng ngàn cháu
bé sẽ có được ngôi nhà, ở đó các cháu được đón nhận, yêu thương, chăm
sóc. Như thế chúng ta cũng đem niềm vui lớn lao đến cho những gia đình
không thể có con. Tôi nài xin các vị lãnh đạo các quốc gia đang có mặt ở
đây, hãy cầu nguyện để chúng ta có can đảm bênh vực các trẻ thơ, cho
các cháu một cơ hội yêu thương và được yêu thương, và tôi nghĩ rằng với
ơn Chúa, chúng ta có thể mang hoà bình đến cho thế giới”.
Còn lời
lẽ nào mạnh mẽ và hùng hồn hơn về việc phá thai? Còn có thể nói gì thêm
nữa? Trong khung cảnh của Năm Thánh Lòng Thương Xót, nếu có thể nói
thêm điều gì thì đó là bài học về lòng thương xót phải sánh đôi cùng
chân lý. Hãy hình dung Mẹ Têrêxa nói những điều này trước mặt ai và
trong xã hội nào? Trước mặt Mẹ là những nhà lãnh đạo và những nhân vật
nổi tiếng thế giới, trong đó có nhiều người ủng hộ và chủ trương hợp
pháp hoá việc phá thai. Thế mà Mẹ Têrêxa không ngần ngại nói với họ: Nếu
quý vị chủ trương phá thai thì quý vị đang phá hủy nền hoà bình thế
giới! Mẹ không nhân nhượng khi phải nói lên sự thật. Người phụ nữ có vẻ
ốm yếu đó không chỉ là một người mẹ đầy ắp tình yêu thương nhưng còn là
người mẹ hết sức can đảm, sẵn sàng bảo vệ chân lý của Thiên Chúa, cũng
là bảo vệ phẩm giá làm người của các thai nhi vô tội.
Đây
cũng là bài học lớn cho tất cả chúng ta, bài học đã trở thành tên gọi
một thông điệp của Đức Bênêđictô XVI: Caritas in veritate – Tình yêu
trong chân lý. Đúng vậy, lòng thương xót đích thực phải sánh đôi cùng
chân lý, tình yêu chân chính là tình yêu gắn với chân lý. Đây phải là
nguyên tắc hướng dẫn đời sống Kitô hữu trên mọi bình diện: cá nhân, gia
đình, cộng đoàn, xã hội.
Gia đình là cái nôi của lòng thương xót
Cuối
cùng, lời khuyên cụ thể của Mẹ Têrêxa về việc xây dựng hoà bình là: hãy
bắt đầu từ gia đình. Mẹ kể, “Một lần kia, có 14 giáo sư đại học từ Hoa
Kỳ đến thăm nhà bác ái của chúng tôi ở Calcutta. Sau khi thăm, một người
nói với tôi: xin Mẹ nói cho chúng tôi một điều thôi để chúng tôi có thể
nhớ mãi. Tôi nói với họ: Hãy mỉm cười với nhau, hãy dành thời giờ cho
nhau trong gia đình. Đó cũng là điều tôi muốn nói với quý vị hôm nay”.
Mẹ
Têrêxa lãnh giải Nobel Hoà Bình ở Oslo, Na Uy, một đất nước giàu có,
sung túc, thế nhưng Mẹ không ngần ngại nói với họ: “Quý vị có phúc vì
được sống trong đất nước giàu có. Nhưng tôi chắc chắn rằng trong nhiều
gia đình quý vị, có thể chúng ta không đói ăn nhưng lại có ai đó trong
gia đình không được đón nhận, không được yêu thương, không được chăm
sóc, bị lãng quên”. Đối với Mẹ Têrêxa, thứ nghèo khổ này còn đáng sợ hơn
nghèo khổ vật chất: “Khi tôi mang một người nghèo đói nằm ở vệ đường về
nhà, tôi cho họ một chén cơm, một miếng bánh, vậy là đã xua được cơn
đói của họ. Thế nhưng một người bị ruồng bỏ, bị khước từ, không được yêu
thương, không được quan tâm… đó mới là thứ nghèo khổ khủng khiếp và rất
khó để chữa lành”.
Rồi Mẹ
giải thích thêm: “Chúng ta được Thiên Chúa dựng nên để sống hoà bình.
Chúa Giêsu là Thiên Chúa đã làm người để đem Tin Mừng này đến cho chúng
ta. Tin Mừng đó là sự bình an cho mọi người thiện tâm và đây cũng là
điều tất cả chúng ta mong muốn. Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi
ban Con Một của Ngài cho nhân loại. Nghĩa là tình yêu đích thực luôn đòi
hỏi phải cho đi, phải hi sinh, phải chấp nhận bị tổn thương. Hãy sống
tình yêu thương đó trước hết trong chính gia đình mình. Có nhiều bạn trẻ
ngày nay vướng vào ma túy và tôi tự hỏi tại sao như thế. Câu trả lời là
vì không có ai trong gia đình đón nhận họ. Cha mẹ quá bận rộn việc làm
ăn, không quan tâm đến con cái nên con cái ra đường, học điều xấu từ bạn
bè… Rồi người già. Có lần tôi đến thăm một nhà dưỡng lão. Các cụ già ở
đây là do con cái đem tới và họ không đến thăm cha mẹ. Cơ sở vật chất
rất tốt nhưng cụ nào cũng chỉ nhìn ra cửa và không thấy cụ nào nở nụ
cười trên môi. Tôi hỏi các nữ tu tại sao vậy. Tại sao họ có đủ mọi thứ
mà không vui, chỉ ngóng nhìn ra cửa? Các nữ tu trả lời: vì họ chỉ mong
ngóng con cháu đến thăm. Họ bị bỏ rơi, bị quên lãng.”
Cho nên
hãy bắt đầu sống tình yêu từ trong gia đình. Hoà bình trên thế giới bắt
nguồn từ sự bình an trong mỗi gia đình. Thống kê xã hội cho thấy phần
lớn thanh thiếu niên phạm pháp xuất thân từ những gia đình không có bình
an: cha mẹ ly dị, cha mẹ nghiện ngập, cha mẹ bạo hành… Ngay từ nhỏ, các
em đã không cảm nhận được sự bình an, vì thế tâm hồn bất an và khi lớn
lên, thay vì là người xây đắp bình an thì lại là người gieo rắc bạo lực,
oán thù.
Để kết
luận, hãy cùng lắng nghe lời kêu gọi của Mẹ Têrêxa: “Hãy để cho Chúa
hiện diện trong gia đình quý vị, vì gia đình cầu nguyện cũng là gia đình
gắn kết với nhau. Trong gia đình, chúng ta không cần đến súng đạn để
tiêu diệt kẻ thù và mang lại hoà bình. Chỉ cần ở lại với nhau, yêu
thương nhau, đem bình an và niềm vui vào gia đình. Và chúng ta có thể
vượt qua mọi sự dữ trong thế gian”.
–––––––––––––––––––––––––––––
* Ghi chú:
Thông thường, người lãnh giải Nobel sẽ có hai bài diễn văn:
(1) bài thuyết trình (Lecture Nobel);
(2) diễn văn khi nhận giải (Acceptance Speech).
Bài viết này dựa trên cả hai bài của Mẹ Têrêxa Calcutta.
Gm. Phêrô Nguyễn Văn Khảm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét