Có những người cứ ngỡ rằng mình thành
công, có sắc đẹp, tiền bạc là có thể có được trái tim của bất cứ ai mình
muốn. Nhưng yêu và không yêu đâu phải do ai quyết định được. Tình yêu
tự tìm đến, quấy phá mình rồi lại bỏ mình mà đi. Đâu có ai cấm cản được
nó. Ta yêu ai, đâu có nghĩa là người đó cũng phải yêu ta. Hoặc, ta chẳng
yêu người đó, nhưng người đó cứ cuống quýt lấy ta, biết làm sao! Người
nào may mắn thì bắt gặp được một tình yêu từ phía của người mà mình yêu.
Đó quả là một hạnh phúc to lớn vô chừng. Nhưng cuộc sống đâu có đơn
giản như vậy. Yêu, không yêu, thù, hận, níu kéo… cứ đeo bám mãi con
người. Có khi, chính nó cũng góp phần làm cho bức tranh nhân gian này
đượm những nét vẽ buồn, du dương và vương vấn.
Những ai đang tìm kiếm cho mình một tình
yêu, hãy tìm bằng sự chân thành và trong sáng của con tim, vì con tim là
nơi mà tình yêu ngự trị. Đừng dùng đầu óc để bắt ép, toan tính, lèo lái
nhằm chiếm đoạt tình cảm của người kia. Cái gì gượng ép cũng không tốt.
Một tình yêu gượng ép chỉ có thể là một quả bom nổ chậm. Tình yêu cần
một sự tự nguyện, để con tim tự rung nhịp đập của nó. Nó không thích ai
trói buộc nó bằng những mệnh lệnh, cấm đoán, mua chuộc. Nếu sự chân
thành của mình mà còn không đủ thì hãy thêm một chút kiên trì. Như thế,
tình yêu mới có cơ hội nở những cánh hoa tươi đẹp của mình. Còn nếu
không được thì hãy biết buông ra, đừng cố chấp, đừng giành giật cho bằng
được, vì càng dùng thủ đoạn và vũ lực, tình yêu – dù sau đó có được đi
chăng nữa – cũng đã là một đống đổ nát rồi. Dám buông tim mình ra khỏi
một nơi không thuộc về mình thì một tình yêu đích thực khác dành cho
mình mới có thể tìm tới.
Những ai đã tìm gặp được tình yêu cho
mình rồi, hãy biết tạ ơn và gìn giữ nó, vì tình yêu hệt như một cô bé
hay hờn dỗi và thích được nâng niu. Tình yêu sẽ ở lại bên người nào biết
coi trọng nó, vun đắp cho nó, xây dựng nó hằng ngày bằng những quan tâm
và lo lắng. Tình yêu không bao giờ chấp nhận ai coi thường nó, đứng bên
này mà ngó sang bên kia. Muốn tình yêu được hoàn hảo, đừng chỉ biết
ngồi đó mà ước mong hoặc đợi ai đó mang đến. Hãy đứng dậy và làm cho nó
được nên trọn vẹn như những gì mình muốn. Chỉ một chút lơ là thôi, bạn
có thể sẽ đánh mất tình yêu mãi mãi. Lúc đó, bạn có hối tiếc cũng đã
muộn, chiếc bình đã vỡ sẽ không bao giờ lành lại như trước. Ai trân
trọng tình yêu thì sẽ được tình yêu trân trọng lại.
Còn những ai bị rơi vào mê cung chằng
chịt của tình yêu, hãy bình tĩnh lại và tìm cho mình một lối thoát. Đừng
như con thiêu thân, nhắm mắt lao vào đống lửa đang cháy. Đừng vì những
yếu đuối và ích kỷ mà đánh mất cuộc đời mình và làm tổn thương đến hạnh
phúc của người khác. Được gì đâu khi ta cứ mãi tôn thờ một hình bóng mà
ta biết chắc rằng sẽ không bao giờ mình sở hữu trọn vẹn. Được gì đâu khi
ta cứ đem cuộc đời mà Tạo Hoá và cha mẹ tặng ban để theo đuổi một tình
yêu không có tương lai và không lối thoát. Được gì đâu khi ta chen chân
vào một cuộc tình khác, phá vỡ hạnh phúc của họ và cả của chính ta. Tình
yêu ích kỷ lắm, nó muốn sự trọn vẹn, nó chỉ cần có hai, và từ hai người
nó, nó hướng đến một sự sống khác. Một tình yêu theo kiểu vụng trộm
chẳng thể nào mang đến cho người ta bình an và hạnh phúc được. Nó chỉ
gieo rắc nỗi sợ hãi, một hy vọng mong manh và một nỗi buồn tê tái. Rồi
cũng sẽ đến một lúc nào đó, khi sức chịu đựng không còn nữa, họ cũng
đành phải buông tay. Lúc đó, nỗi đau càng lớn, và mọi điều tốt đẹp họ đã
từng có cũng theo gió vỗ cánh bay.
Khi nhắc đến tình yêu, người ta xếp nó
vào phạm trù cảm xúc, nhưng người ta cũng không được quên đi khía cạnh
lý trí của tình yêu. Có những người cho rằng tình yêu không có lỗi nên
cứ mặc sức mà sống theo những gì cảm xúc lôi cuốn. Thế nhưng, tình yêu
cũng cần sự trật tự. Cái gì nằm ngoài khuôn khổ của trật tự thì trở nên
hỗn loạn và chẳng đi đến đâu cả. Tình yêu vô trật tự là một tình yêu sai
trái. Một tình yêu đúng nghĩa phải là một tình yêu giúp xây dựng và
mang đến hạnh phúc chứ không phải nỗi bứt rứt và sầu lo. Tình yêu có
quyền đến theo cách mà nó thường làm, nhưng con người phải biết đón nhận
loại tình yêu nào giúp mình thăng tiến và loại trừ tình yêu nào làm sai
lệch đường tìm hạnh phúc của mình và của người ta.
Có những người đã mộng tưởng thái quá. Họ
dùng hết sức để níu giữ một tảng đá to. Tảng đá ấy vốn dĩ đang chuẩn bị
rơi xuống vách. Nó chẳng muốn ở bên người kia, nhưng người kia cứ mãi
dùng sức mình mà nắm giữ, hy vọng sẽ có thể biến đổi được định mệnh. Sau
nhiều nỗ lực cố gắng, tảng đá vẫn cứ rơi, người kia cũng hết sức, đành
buông bỏ: chân tay rách nát, thân thể rã rời. Rồi trong cơn tuyệt vọng,
hụt hẫng và đau đớn ấy, họ cũng nhận ra một sự thật: điều gì đã không
thuộc về mình, có níu kéo đi chăng nữa, rốt cuộc cũng phải buông, đau
vẫn cứ đau, nhói vẫn cứ nhói. Mình nhỏ bé lắm, chẳng phải là chủ tể của
vũ trụ, chẳng phải là người có quyền quyết định mọi sự ở thế giới này.
Đừng đổ lỗi cho tình yêu và sự yếu đuối
của mình để che lấp sự mù quáng của bản thân. Hãy sống đúng với giá trị
cao quý mà bản thân ta đáng được hưởng. Trong tình yêu, đừng quỵ luỵ ai
cả, đừng giam hãm con tim mình trong một loại tình cảm nào đấy mà mình
biết chẳng có tương lai. Hãy cứ chân thành và khảng khái giữa cuộc đời,
tình yêu sẽ sự tìm đến với ta như một món quà Tạo Hoá ban tặng.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét