Bà ôm tôi, bảo rằng bà hãnh diện vì tôi.
Bố trầm ngâm, chẳng nói gì, bảo rằng tôi đã lớn, hãy tự quyết định cho cuộc đời.
Mẹ rươm rướm nước mắt, lo lắng, chẳng biết tôi vào “trong đó” rồi sẽ ăn ngủ ra sao.
Có một người con gái cũng vì tôi mà nhỏ lệ.
Đám bạn thân, có đứa chúc mừng, có đứa bàng quan, có đứa cười khẩy,
bảo “thằng này ngu, tự nhiên đánh mất cả đời trai phơi phới”!
Uhm, phải, “đời trai” cũng đẹp mà. Cả
cuộc đời dài đằng đẵng, chỉ có một lần duy nhất, người đàn ông sở hữu
cái gọi là “đời trai”. Ở cái tuổi đang hừng hừng sức sống này, một người
con trai đang có trước mặt mình cả một vùng trời tươi sáng. Biết bao
con đường đang mở ra, nhìn đâu cũng toàn những viễn cảnh
tươi đẹp. Những
phong ba bão táp dường như chẳng có gì đáng sợ cả. Sức ta có, ý chí ta
mạnh, ta chỉ biết con đường thẳng mà phóng tới, chẳng hề nghĩ ngợi hay
đắn đo. Những dự phóng, những kế hoạch, ta không hề thiếu. Rồi công
danh, sự nghiệp, tiền đồ phía trước như đang vẫy gọi ta. Cả một hay thậm
chí nhiều tình yêu đẹp sẽ đến với ta, làm con tim ta tan chảy hoặc nở
rộ những cánh hồng tươi. “Đời trai” hệt như một con sóng cuồn cuộn, tất
cả sinh lực của trời đất như hừng hực trong mình. Con đường vinh hoa,
con đường thăng tiến như hiển hiện trước mắt, chỉ cần một bước nữa là
tới thôi.
Thế nhưng, tôi bỗng dưng lại chọn cho
mình một hướng rẽ. Gạt đi những lời mời gọi hướng đến sự cao sang, tôi
lại đặt bàn chân lên “một đoạn đường chẳng mấy ai đi”, một con đường gai
góc. Đi tu là đi đâu vậy? Thú thật tôi cũng chẳng biết. Phía trước tôi
là một màn tối âm u. Tôi chỉ nghe nơi đó vẳng lại một tiếng gọi mơ
huyền, vây cuốn trái tim tôi và bảo tôi cứ men theo tiếng nói âm vang ấy
mà cất bước. Đi tu là chọn một con đường không biết đích đến, trong khi
mọi chỗ an toàn để mình bám víu thì phải bỏ lại hết đàng sau. Cứ liều
mình bước đi như vậy, giữa một tư thế chông chênh, lấy niềm tin mà lao
tới. Có đôi khi tôi tự hỏi bản thân: liệu mình có được mời gọi thật
không, hay chỉ là do mình ảo tưởng, chuyện gì xảy ra khi bất chợt lúc
nào đó tôi phát hiện ra mình đã nhầm. Tôi tin vào tiếng gọi nhưng cũng
có lúc tôi không khỏi lo sợ và dẫn đến nghi ngờ.
Đi tu, tôi có phải là một thánh nhân đâu.
Tôi vẫn còn đó những yếu đuối của một kiếp con người. Tôi vẫn mong được
ăn sung mặc sướng, muốn được ấp ủ chiều chuộng và thích làm theo ý
riêng. Càng đi tu, tôi càng nghiệm thấy rõ điều đó hơn, rằng tôi đến với
Chúa bằng trọn vẹn một con người đầy loang lỗ, đầy vết nhơ, đầy thiếu
sót. Trước khi đi tu, tôi cũng ấp ủ nhiều lý tưởng cao đẹp, rằng tôi
muốn dâng mình cho Chúa, muốn thuộc về Chúa, muốn cứu độ tha nhân. Nhưng
càng đi tu, tôi thấy mình như bị phô bày ra trước mắt biết bao nhiêu
thiếu sót. Càng sống trong đời tu, tôi càng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến
chuyện mình được hiến thánh, cảm thấy bất xứng khi có ai đó nói rằng
tôi là người của Chúa, cảm thấy ngại ngùng khi bản thân mình còn chưa
vẹn toàn, nghĩ gì đến chuyện cứu giúp người ta. Sau bao nhiêu năm miệt
mài theo Chúa, tôi vẫn còn thấy mình xa Chúa lắm, con đường thập giá tôi
vẫn còn chưa ôm trọn vào người, bài học phục vụ tôi vẫn còn chưa đặt để
vào con tim. Có đôi khi, tôi còn mượn danh tu sĩ để tô vẽ cho bản thân
những ánh hào quang giả tạo.
Nhưng càng đi tu, tôi càng nghiệm thấy
Chúa yêu thương tôi vô điều kiện. Ngài luôn đón nhận tôi, bất chấp những
giới hạn và yếu đuối của tôi. Bạn bè tôi không hiểu tại sao tôi huỷ
hoại “đời trai” chỉ vì một lý tưởng mơ hồ nào đó. Còn tôi, tôi cho rằng
đặt đời mình vào tay Chúa thì “đời trai” của tôi mới sinh hoa kết quả
dồi dào. Chắc chắn là phải có những hy sinh, nhưng cảm nghiệm được một
tình yêu lạ lùng từ Chúa giúp tôi thấy được nơi thập giá cuộc đời những
cánh hoa tươi đẹp. Đi tu, trước hết chỉ là “đến và ở lại” với Ngài, rồi
sau đó mới là thoả sức tung cánh muôn phương. Tôi không đi tu để trốn
tránh cuộc đời vô thường, không tìm một chốn thanh tịnh nào đó để xa
lánh thế gian. Tôi lên núi gặp Chúa chính là để xuống núi với tha nhân,
tôi tách mình ra khỏi thế giới là để có thể dấn thân vào nó nhiều hơn,
sâu hơn. Tôi đi tu là để hoà mình vào một tình yêu siêu nhiên và nhờ đó
làm phong phú cho đời sống của mình. Bởi thế, nên đời tu của tôi đẹp
lắm!
Đường còn xa, lối đi còn muôn nẻo. Hành
trình đời tu vốn dĩ không bao giờ có sự chắc chắn và mãi mãi không có
điểm dừng. Niềm hãnh diện của bà, sự tin tưởng của bố, nỗi lo lắng của
mẹ, nước mắt của cô gái kia, và cả những bỡn cợt của bạn bè, tôi khắc
ghi vào tim, tôi để nó sánh bước song hành với mình. Chẳng ai biết được
tôi có trọn tình vẹn nghĩa với Chúa ở tận cuối con đường! Chẳng ai biết
được tôi có thể giữ lòng thanh thoát những trước quyến rũ của thế gian
chỉ để say tình Chúa! Chẳng ai biết được… Nhưng tôi chỉ xin cho mình
biết luôn tín thác như Abraham – cất bước ra đi mà chẳng biết đi đâu,
một sự sẵn sàng như Mẹ Maria – chỉ cần Chúa muốn là xin vâng mau mắn. Đi
tu, không chỉ là sửa mình, tu chỉnh mình, nhưng hơn hết, đó là một sự
hiến dâng, một lời đáp cho tiếng gọi trong u tối.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
*Đại từ “tôi” được sử dụng trong bài viết có ý nói đến những
người dâng hiến cách chung chứ không nhất thiết là bản thân người viết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét