Đi qua trường Kinh Tế Tài Chính 4 bên
cạnh Đại Chủng Viện hôm qua, tình cờ nghe được mẩu đối thoại giữa mấy cô
gái. Có tiếng hỏi: “Noel, bồ có đi đâu không?”. Có tiếng đáp: “Không,
mình ở nhà”. Và khi tiếng đáp vừa mới dứt đã có tiếng ai đó xen vào:
“Noel mà lại ở nhà à? Người ta phải ra đường chứ!”.
Vâng! Noel người ta ra đường thật. Từ
Đại Chủng Viện tới đây mặc dù đường đi chỉ có mấy bước, nhưng tôi vẫn bị
kẹt xe bởi những con đường lớn đều chật ních những người là người.
Dường như cả thành phố đều ở trên đường. Kẻ đi người lại, đông ơi là
đông. Vì thế, tiếp cận với Tin Mừng Giáng Sinh đêm nay, tôi bỗng thấy
thánh Giuse và Đức Maria cũng đang ở trên đường, đường dong duổi cho
cuộc đăng ký hộ khẩu kiểm tra dân số. Những điều tai nghe mắt thấy ấy đã
tự nhiên gợi lên hình ảnh Noel là một lễ nhập cuộc.
1) Noel là lễ của sự nhập cuộc.
Nếu trong Mùa Vọng, tín hữu đã sống lại
niềm trông mong đợi chờ Chúa của Dân thánh, lấy kinh nghiệm thao thức
của họ làm kinh nghiệm thức tỉnh cho mình, và lấy tâm tình dọn dẹp đường
lối của họ làm tâm tình chuẩn bị cõi lòng của mình, thì hôm nay không
còn úp mở nữa, vị Thiên Chúa được trông chờ ấy chính là Thiên Chúa nhập
cuộc.
Khác với lối nhìn của Cựu Ước vốn coi
Thiên Chúa là “Đấng khôn tả”, nên muốn tả về Ngài người ta chỉ dám dùng
đường lối phủ định nghĩa là thêm chữ “vô cùng” vào sau mỗi phẩm tính
muốn dành cho Ngài. Và cũng khác với lối nhìn của ngày xa xưa vốn coi
Thiên Chúa là “Đấng đáng sợ”, nếu lơ mơ đến gần Ngài sẽ phải mất mạng
như chơi. Đàng này, vị Thiên Chúa được chờ mong lại đến thật sát thật
gần. Người hóa thân làm người ở giữa chúng ta.
Người nhập cuộc trong lịch sử chung của
toàn thể nhân loại cũng như trong lịch sử riêng của đời Người. Sự nhập
cuộc ấy đã được lịch sử cắm mốc thời gian rõ ràng là “thời Hoàng đế
Cêsarê Augustô” và được cấp sổ đỏ không thể chối cãi là “thành Bêlem xứ
Giuđêa” như Phúc Âm ghi lại. Sự nhập cuộc ấy đã làm nên lý lịch trích
ngang của Đấng Cứu Thế. Người có một gia đình, đã được cưu mang chín
tháng như bất cứ ai để cuối cùng mở lòng mẹ bước ra chào đời và sống đời
như bao người khác.
Thánh Kinh vẫn quen gọi đây là cuộc
“Thiên Chúa viếng thăm Dân mình”, nhưng cuộc viếng thăm này lại rất đặc
biệt, không chỉ diễn ra trong chốc lát, cũng không thể được lặp lại
trong lần khác nữa. Người là vua vinh quang trên trời đã nhận lấy kiếp
người giòn mỏng để khởi đầu sự nhập cuộc. Người là Thiên Chúa thật đã
nhập thể trở nên con người thật với tiểu sử riêng rõ nét. Người là Thiên
Chúa thật đã nhập thế giữa lòng thế giới với lịch sử chung nhân loại rõ
ràng. Đó là sự nhập cuộc.
2) Và nhập cuộc là chấp nhận vòng quay nghiệt ngã của cuộc sống.
Trong bài đọc thứ nhất, qua lăng kính
của Isaia, Thiên Chúa được xưng tụng là “Chúa hùng dũng”, thế mà Người
đã hóa nên con người yếu đuối trong hình hài một thơ nhi bé bỏng.
Dẫu được gọi là “Thủ Lĩnh bình an”,
nhưng chính Người khi xuống thế đã nhập cuộc vào những xáo trộn của cuộc
đời, để chẳng được an thân sinh ra trong nhà của mình. Hoàng đế Rôma
chỉ là thụ tạo, nhưng lại nắm quyền ra lệnh khai sổ nhân danh khiến Thủ
Lĩnh đích thực là Người lại phải chịu sinh ra trên đường đăng cai hộ
khẩu. Hộ khẩu dẫn tới “hậu khổ”! Người ta dòng dõi vua chúa sinh ra được
bọc vải điều nơi lầu vàng gác tía giữa đông đảo kẻ hầu người hạ, còn
Người lại tự nguyện sinh ra nghèo khó nơi hang đá trong máng cỏ bò lừa.
Người là “Cha vạn thuở”, bản thân Người là căn nguyên vạn vật, thân thế
Người là cội nguồn nhân sinh, muôn vật muôn loài đều phải nhờ Người mới
có, thế mà hôm nay Người lại chịu sinh ra trong thời gian bởi một người
phụ nữ với tiến trình trưởng thành tuần tự bình thường. Người là “Cố Vấn
kỳ diệu”, nhưng khi sinh ra làm người hôm nay chẳng thấy Người cố vấn
cho ai, mà ngược lại xem ra Người đã “cố mà vấn vào đời mình” những gì
là bình thường nhất nếu không muốn nói là hèn mạt nhất của kiếp phận
nghèo khổ.
Rõ ràng là Người đã nhập cuộc trong quỹ
đạo của một đời người giữa những người đời. Nhập cuộc như thế cũng có
nghĩa là ăn đời ở kiếp giữa đời với những hệ quả muôn thuở của cuộc đời.
Nếu cuộc đời luôn bằng phẳng có lẽ đã không có kiểu nói diễn tả “bụi
trần”, và nếu cuộc đời luôn hạnh phúc có lẽ cũng chẳng phải lắm điều đặt
chuyện “đời là bể khổ” làm chi. Chẳng bi quan cũng thấy cuộc đời không
luôn ổn định. Thế mà Chúa đã yêu thương đón lấy cuộc đời ấy, để chính
khi hóa thân làm người là cùng lúc Người dấn thân vào trong những bấp
bênh bồng bềnh bó buộc của cuộc sống.
3) Để cứu độ trần thế và con người.
Nếu nhập cuộc chỉ có nghĩa là hòa vào
dòng chảy cuộc đời thì có lẽ chẳng có lễ Noel. Nhưng sở dĩ có lễ Noel là
bởi vì Chúa nhập cuộc để cứu độ trần thế và con người.
Người nhập thế để làm gì? Thưa để đem
trần thế vào lại “trật tự nguyên thủy” như nét đẹp ban sơ của trần thế
ngày sáng tạo mà tội lỗi đã làm hư đi. Nên Noel còn gọi là “Ngày sáng
thế mới”. Đêm Noel là đêm đất trời giao duyên trong hôn phối nhiệm mầu
của ơn cứu độ.
Người nhập thể để làm gì? Thưa để đem
con người về với ơn cứu độ. Người là Emmanuel của một Thiên Chúa không
đến rồi đi, không ở rồi về mà là một “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”, một
Thiên Chúa đến ăn đời ở kiếp với nhân loại để nâng nhân loại lên ngang
tầm với vinh quang của Người. Thảo nào, các thiên thần đã hát: “Vinh
danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm”. Và
cũng chính vì thế các Giáo phụ Đông phương đã bảo: “Thiên Chúa làm người
cho người được làm con Thiên Chúa”. Như vậy, Noel chính là lễ của một
sự nhập cuộc tuyệt vời cũng như chữ Noel đến từ danh xưng Emmanuel đã
làm nên Thánh lễ đêm nay.
Thiên Chúa nhập cuộc để đem ơn cứu độ.
Đó là Tin Mừng trọng đại cho toàn dân, nên sứ điệp của đêm nay là hãy
nhập cuộc cùng với Noel.
Nhập cuộc tức thời là hãy mở lòng mình
ra mà đón Chúa sinh vào, và nhập cuộc dài hơi là biết sinh Chúa ra bằng
một đời sống tín hữu gương mẫu. Đừng để Noel trở thành dịp phô trương
đời sống hoặc phô bày đam mê như trong báo Công An tuần qua đăng tải về
một Việt kiều tổ chức sinh nhật của mình một cách trụy lạc. Đừng để Noel
qua đi mà lòng mình vẫn còn trĩu nặng ước muốn quyền hành hoặc tình cảm
ghét ghen. Và nhập cuộc lớn hơn cả chính là biết cùng với Chúa mà cưu
mang xây dựng, cảm thông nâng đỡ những anh chị em túng quẫn hoặc đau khổ
vốn không thiếu trong đời, cho dẫu chính khi nhập cuộc như thế mình
phải hy sinh đi theo quỹ đạo của nhập cuộc.
Noel nhập cuộc là thế, là Tin Mừng sống
động, là chan hòa sự sống. Nhưng Noel bao giờ cũng là lễ của niềm vui,
của bàn tay nắm lấy bàn tay, của bước chân tiếp nối bước chân dấn thân
vào đời phục vụ cho hạnh phúc con người. Niềm vui và hạnh phúc là điều
người ta thường cầu chúc trong đêm Noel. Chân thành kính chúc cộng đoàn
một Noel tràn đầy niềm vui: thứ niềm vui cứu độ, quên mình, nhập cuộc;
và hạnh phúc dẫy đầy: thứ hạnh phúc không phải chờ đến xa xôi mai hậu,
nhưng đã bắt đầu đêm nay bằng cách biết tiếp nhận Chúa sinh vào và biết
sinh Chúa ra trong quyết tâm nhập cuộc của mình.
(Trích trong ‘NÚT VÒNG XOAY’ – Trg. 35)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét