Đại văn hào Victor Hugo nói: “Chết cho tình yêu là sống trong tình yêu”. Ông chỉ là một phàm
nhân đầy tham-sân-si mà nhận thức được như vậy thì quả là tuyệt vời, và cũng…
“ngược đời” quá. Ai cũng muốn yêu và được yêu, không ai lại muốn bị phụ tình.
Người phụ tình bị chê trách đã đành, nhưng đôi khi họ có thể được… khen là “cao
cơ”. Còn người bị tình phụ thì thường bị chê là yếu kém, là dở, là nhu nhược,…
Không nhiều người khả dĩ hiểu thâm thúy như ông Victor Hugo.
TÌNH CUỒNG SI
Trong ca khúc “Vì Đó
Là Em”, nhạc sĩ Diệu Hương xác định: “Không
cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu, không cần biết em ngày sau, ta yêu
em bằng mấy ngàn biển rộng, ta yêu em qua đông tàn ngày tận, yêu em như yêu
vùng trời mênh mông. Không cần biết đêm dài sâu, không cần biết bao gầy hao, ta
ngồi đếm tên thời gian, nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi, như xa xôi nay quay
về gần gũi, yêu em khi chỉ biết đó là em. Để rồi từ đó, ta yêu em không ngại
ngần, để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn. Một ngày lại đến trái tim ta
dại buồn, rồi từng chiều lên mang nỗi buồn vô biên. Cho dù biết em rồi đi, cho
dù biết không chờ chi, nhưng lòng vẫn nghe cuồng si, nghe trong ta quên đi lòng
sầu hận, ta yêu em chưa bao giờ một lần, yêu em vì chỉ biết đó là em”.
Ca từ chân thật,
giản dị mà sâu sắc. Giai điệu cũng nhẹ nhàng hòa quyện với từng ca từ. Một ca
khúc thật đẹp, dường như không thể bỏ từ nào hoặc thêm từ nào. Điệp ngữ “đó là
em” và “không cần biết” cứ lặp đi lặp lại cho thấy đó là khối u tình nhưng
cường độ yêu cực mạnh. Tình yêu chân thật là thế, CHO nhiều hơn NHẬN. Người yêu
thật lòng sẽ không so đo gì, “không cần biết” gì khác, chỉ cần biết “đó là em”
– với phụ nữ thì “đó là anh”.
Khi yêu, không ai
biết đường tình của mình có “mát mái, xuôi chèo” để “cặp bến bờ hạnh phúc” hay
không. Nếu “lỡ” bị phụ tình mà vẫn yêu, vẫn nhớ mong, vẫn tương tư, thì người
ta cho người đó là ảo vọng, là ngu xuẩn, là dại dột, “tâm thần”, là lụy tình,…
Nếu vậy, Chúa Giêsu hẳn là còn là người “siêu tâm thần”, “siêu” lụy tình, cực
kỳ siêu đẳng về mọi thứ. Tại sao? Vì Ngài biết trước là chúng ta sẽ phụ tình
Ngài: “Gà chưa kịp gáy hai lần, thì con
đã chối Thầy đến ba lần” (Mc 14:72), hoặc: “Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy” (Ga 13:26). Ngài
biết rõ cả trong tư tưởng của chúng ta, biết trước và biết rõ, thế mà trước khi
tắt thở, Ngài vẫn nài xin Chúa Cha và biện hộ cho chúng ta, những-kẻ-phụ-tình: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết
việc họ làm” (Lc 23:34). Chúng ta
quá tệ!
Chúa Giêsu là Tình
Yêu (x. 1 Ga 4:8 & 16), là Tình Yêu của mọi tình yêu, là Sư tổ của tình
yêu. Ngài yêu tội-nhân-chúng-ta mà “không cần biết” gì khác, và Ngài chỉ nói
với chúng ta một điều duy nhất: “Vì đó là
con”. Ngài yêu chúng ta “bằng mấy ngàn biển rộng”, Ngài yêu chúng ta “qua
đông tàn ngày tận”, Ngài “không cần biết bao gầy hao”, Ngài không ngại ngần, dù
biết chúng ta đến rồi đi, hứa rồi quên, Ngài vẫn dành cho chúng ta khối cuồng
si, chỉ vì “đó là chúng ta”. Kỳ diệu quá!
XIN LỖI TÌNH YÊU
Trong ca khúc “Xin Lỗi Tình Yêu”, nhạc sĩ
Minh Nhiên trần tình: “Anh nói sẽ đưa em
đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi?... Anh nhớ
lần đầu tiên trông thấy nụ cười, mà em trao cho người lạc đường yêu đương. Anh
biết từ đây anh sẽ dối em, dù em tin thật lòng với người anh yêu! Tình
yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ. Xin lỗi em, ngàn lời xin lỗi em!...”.
Khi yêu, người ta hứa đủ điều, liều mình mà
“bán trời không văn tự”, thậm chí còn dám “bắt chước” vua Hêrôđê cho gái cả nửa
đất nước (x. Mc 6:23). Chàng thanh niên trong ca khúc “Xin Lỗi Tình Yêu” cũng
hứa… cuội, để cô gái tin anh ta “thật lòng với người anh yêu”. Anh ta thú nhận
mình là “người lạc đường yêu đương” và “sẽ dối em”, để rồi kết luận: “Tình yêu hỡi, ngàn lần xin tha thứ… Ngàn
lời xin lỗi em!”.
Chàng trai đó là chính chúng ta,
những-người-dám-phụ-tình-Chúa. Thế nhưng, liệu chúng ta đã có lời nào xin lỗi
Chúa chưa? Hay là coi việc tha thứ là bổn-phận-của-Chúa, chúng ta không cần xin
lỗi? Có lẽ không hề oan đối với chúng ta đâu!
Thứ Sáu Tuần Thánh,
thời tiết oi nồng như nhắc nhở chúng ta về “lời xin lỗi Chúa”. Tuần Thánh cũng
thường trùng vào những ngày có trăng đẹp, ánh trăng lung linh kỳ ảo và dịu mát
như nhắc nhở chúng ta về Mầu nhiệm Tình yêu của Thiên Chúa, về Lòng Thương Xót
vô biên của Ngài.
Tình-yêu-cuồng-si
của Đức Kitô biến Ngài hóa “yếu đuối” và “điên rồ” vì những-tội-nhân-chúng-ta.
Tuy nhiên, Thánh Phaolô so sánh: “Cái
điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối
của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người” (1 Cr 1:25). Hiểu được
như vậy nên Thánh Phaolô mong muốn: “Ước
chi tôi chẳng hãnh diện về điều gì, ngoài thập giá Đức Giêsu Kitô!” (Gl 6:14a).
Thập giá là nhục hình, là đau khổ, là thua thiệt, thế mà lại có người hãnh
diện, “lạ” thật!
“Lạ” cũng phải. “Khó
hiểu” cũng đúng. Vì “nhờ Thập giá của Đức Kitô mà thế gian đã bị đóng đinh vào
thập giá” (x. Gl 6:14b). Nhờ Thập giá mà chúng ta được cứu độ, được hưởng Lòng
Chúa Thương Xót: “Kính lạy Máu và Nước đã
tuôn trào từ Thánh Tâm Chúa Giêsu, như thác nguồn thương xót chúng con, con tín
thác vào Chúa. Ôi suối nguồn sự sống LTX vô biên của Chúa, xin bao phủ thế giới
và trút hết cho chúng con”.
Thiên Chúa yêu
thương chúng ta đến nỗi loài người không thể nào hiểu nổi, vì “Thiên Chúa
giàu lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta” (Ep 2:4). Giờ Thứ
Chín, Giờ Cứu Độ, Giờ Thương Xót: “Lạy
Chúa, vì cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu Kitô, xin thương xót chúng con
và toàn thế giới”.
Đức Kitô không cần
biết chúng ta là ai, không cần biết chúng ta là gì, không cần biết chúng ta thế
nào, Ngài chỉ cần một điều duy nhất là thương
xót cứu độ chúng ta. Thế thôi!
Lạy Thiên
Chúa, chúng con xin lỗi Ba Ngôi, đặc biệt xin lỗi Đức Giêsu Kitô, chúng con
cũng xin lỗi Đức Mẹ Maria và Đức Thánh Giuse. Chúng con thành tâm ăn năn sám
hối về mọi tội lỗi của chúng con, xin cứu độ chúng con và toàn thế giới. Chúng
con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ chúng con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét