Một võ sĩ vô cùng kiêu ngạo đến chào đại sứ Thiền Tôn.Anh ta vốn là một võ sĩ xuất sắc và rất nổi tiếng,thế nhưng khi nhìn thấy ngoại hình trang nghiêm và cử chỉ nhã nhặn của thiền sứ,tự nhiên anh ta cảm thấy tư ti.Võ sĩ cất tiếng hỏi : “Thưa thiền sư,vì sao cảm thấy tự ti ?Chỉ có một phút trước đây con vẫn bình thường,thế nhưng vừa bước vào chùa đã đột nhiên cảm thấy tự ti.Trước đây con chưa bao giờ có cảm giác đó.Con đã từng đối mặt với nhiều lần chết chóc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi,vì sao bây giờ lại cảm thấy run sợ thế này ?”
Đại sư liền bảo : “Con hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút .Đợi đến sau khi mọi người ra về hết,ta sẽ nói sẽ nói cho con câu trả lời ?”.
Suốt ngày hôm đó ,người ta lũ lượt tới chào ,thăm thiền sư,võ sĩ chờ đợi rất sốt ruột .Mãi tới gần nửa đêm, sân chùa mới không còn người qua lại.Võ sĩ nôn nóng thưa thiền sư : “Bây giờ xin trả lời con ”.
Đó là một đêm trăng tròn vành vạnh, ánh trăng hiền từ chiếu sáng khắp lá cây, ngọn cỏ .Thiền sư nói : “Hãy nhìn các cây trong vườn .Cây cổ thụ kia như vươn tới trời cao,nhưng ngay sát nó có một cây nhỏ bé, cao chưa bằng một phần ba thân nó,cả hai cây tồn tại trong vườn ta rất nhiều năm rồi,và chả bao giờ xảy ra vấn đề.Cái cây nhỏ kia cũng chưa bao giờ nói với cây cổ thụ,vì sao trước mặt anh,tôi cảm thấy tự tin?Một cây rất cao,một cây thật thấp vì sao ta chưa giờ cảm thấy lời kêu ca ,oán thoán của chúng ?Võ sĩ thưa: “Vì chúng không biết so sánh ”.Thiền sư nói : “Thế thì con không cần hỏi ta nữa .Con đã biết câu trả lời rồi đấy ”.
Dương Quốc Anh chuyển dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét