Một tác giả người Thuỵ Điển đã tưởng tượng ra một cuộc tranh luận sôi nổi diễn ra giữa các dân cư sinh sống tại một khu rừng nọ. Đề tài của cuộc tranh luận là: Đâu là ý nghĩa của cuộc sống?…
Kẻ lên tiếng phát biểu ý kiến đầu tiên không ai khác hơn là chú chim hoạ mi suốt ngày chỉ biết ca hát líu lo. Chú khẳng định: ”Đời là một cuộc ca hát không ngừng”.
Kẻ lên tiếng phát biểu ý kiến đầu tiên không ai khác hơn là chú chim hoạ mi suốt ngày chỉ biết ca hát líu lo. Chú khẳng định: ”Đời là một cuộc ca hát không ngừng”.
Một chú chuột chũi phản pháo tức khắc. Theo chú, ”đời là một cuộc tranh đấu không ngừng để chống lại bóng tối”.
Con bướm có đôi cánh sặc sỡ thốt lên: “Đời là vui chơi và hạnh phúc”.
Con ong đang miệt mài tìm mật bên mấy cánh hoa không tán thành ý kiến ấy chút nào. Nó bảo: ”Đời là một cuộc lao động vất vả”.
Con kiến cũng nhất trí với con ong để chỉ thấy rằng đời là lao động.
Từ trên cao, một con phượng hoàng cũng góp ý kiến: “Đời là tự do”.
Đó là ý kiến của động vật.
Các thảo mộc cũng không thiếu ý kiến để đóng góp. Cây thông cao sừng sững giữa rừng hoàn toàn tán thành ý kiến của con phượng hoàng: “Đời là tự do”.
Một cánh hoa dại giữa rừng thì lại hùa theo con ong và con kiến để khẳng định rằng đời chỉ là lao động vất vả.
Cánh hoa hồng thì lại đồng quan điểm với con bướm để cho rằng đời là hạnh phúc và vui tươi.
Thế giới vô tri cũng lên tiếng phát biểu. Một đám mây đen ngao ngán thốt lên: ”Đời chỉ là đắng cay và nước mắt”.
Một dòng sông hiền hoà trôi chảy cũng nhận định: “Đời là một dòng nước chảy không ngừng”.
Lời phát biểu cuối cùng nhưng cũng là ý kiến tổng kết của cuộc tranh luận là tiếng chuông từ một giáo đường bên cạnh khu rừng. Thật thế, tiếng chuông ấy ngân lên những lời như sau: ”Tất cả những lời phát biểu của quý vị đều đúng cả. Đời là hoà bình, đời là ca hát, đời là vui tươi, đời là tranh đấu, đời là bể khổ, đời là đắng cay, nhưng tất cả đều tươi nở trong lòng người nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần”.
Tôi bởi đâu mà đến? Tôi sẽ đi về đâu? Tại sao tôi đau khổ? Đó là những câu hỏi lớn nhất mà một lúc nào đó trong cuộc sống chúng ta không thể tránh né được.
Cám ơn Chúa vì đã cho chúng ta lời giải đáp trong chính Chúa Giêsu Kitô. Chính Ngài là Ánh Sáng chiếu rọi trên bí ẩn của cuộc đời cũng như trên chính mầu nhiệm của con người. Công đồng Vatcican II trong Hiến chế Vui mừng và Hy vọng đã nói với chúng ta rằng huyền nhiệm của con người chỉ có thể được sáng tỏ trong chính Mầu nhiệm của Ngôi Hai Nhập Thể.
Chúng ta chỉ có thể tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi lớn của cuộc sống bằng cách nhìn vào Đức Giêsu Kitô. Quả thật, Ngài đã sống kiếp con người như mọi người. Nhưng chính khi tiếp nhận mọi mùi vị của cuộc sống, Ngài đã mặc lấy cho cuộc sống một ý nghĩa, một hướng đi.
Cuộc sống có ngọt bùi, đắng cay, chua xót; có lao động, tranh đấu hay thảnh thơi… Tất cả đều mang lấy một ý nghĩa. Trong Chúa Giêsu, mất mát trở thành thắng lợi, thua thiệt trở thành cơ may, đau khổ trở thành dịu ngọt, cái chết trở thành khởi đầu của sự sống.
Nếu chúng ta đón nhận cuộc đời này bằng với cái nhìn ấy, thì quả thực không một thử thách, mất mát, đau khổ nào khiến chúng ta thất vọng. Với quyền năng của Thánh Thần mà Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta, những bể khổ, những đắng cay, chua xót của cuộc sống đều có thể nở hoa; những niềm vui nhỏ ấy sẽ mang lấy chiều kích vĩnh hằng; và những việc làm vô danh thường ngày sẽ mang lấy giá trị vĩnh cửu.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét